Em nhìn anh không nói điều gì
Và bước đi như kẻ khinh khi
Lặng nhìn em theo từng bước nhẹ
Lá rơi đầy dưới gót chân em
Một bước chân qua khỏi đời cô quạnh
Bước chân em giẫm nát cả đời anh
Bàn tay này dìu em qua đời phiêu lãng
Nhưng không dắt được trái tim em
Em về đâu trong bóng tối nhiệm màu
Đôi mắt mờ dần em nhắm chặc
Vẫn tìm đường mở lối em đi
Anh nhìn theo không nói điều gì
Rồi ngoản lại như bóng người điên dại
Bước chân anh nghịch lối đời em.
Chia tay
Hoa Lục Bình
Xanh xanh giữa con kênh bé nhỏ
Lang thang dọc bên bờ hồ
Hoa buồn mình không đủ sức
Thoát khỏi mãnh đời bé nhỏ chông chênh
Ngày qua ngày trên mặt con kênh
Phủ nước cùng đám bèo trôi dạt
Khi đơm hoa một màu bát ngát
Tự soi mình hãnh diện với bầy sen
Dẫu biết lòng không phân biệt thấp hèn
Nhưng lại phải dung mình theo dòng nước
Trước bao ngày trên dòng nước đục
Chịu khổ sai giữa tháng ngày quẩn quanh
Một ngày kia trời bổng mất xanh
Mây đen kéo đến mặt hồ tối tăm
Mưa trúc mạnh sóng gợn ầm ầm
Bão ngập vùng trên dòng nhỏ bé
Lũ cá hè nhau chạy bè từng đám
Lớp rong rêu tháo chạy giữa dòng kênh
Nhấn chìm sen khó lòng chống cản
Bèo dạt ra xa thác lũ điên cuồng
Sóng gợn từng cơn đập vào bờ cõi
Nước biết dâng lênh mang đám lục bình
Cảm ơn trời cho dòng lũ lớn
Cho hoa kia ngước mắt nhìn đời
Đi khắp trời tranh đua tài khoe sắc
Lớp dung nhan kém chi đám bạn ngang loài
Bao ngày qua lòng hoa thấy toại
Nhưng thấy mình hơi nổi bơ vơ
Mênh mông một dòng trăm hoa đua nỡ
Nụ cười hé nở quanh vòng sắc hương
Bao ngày thoát cảnh chán chường
Lòng hoa mãn nguyện bên đời thật xanh
Một ngày nắng hạn thật nhanh
Nước sông rút mạnh chặn đường quê hương
Dằm nắng lội mưa mong ngày quay lại
Sắc hoa héo rủ bạc màu rong rêu
Nếu xưa biết thế chẳng liều
Mặc cho dòng nước ngặt nghèo ra đi
Giờ đây xa cội xa nguồn
Hoa tàn héo rủ bên bờ nhớ nơi đâu
Thôi rồi còn chi đời hoa lũi thũi
Còn chi tiếng gọi bèo, rong, sen những chiều
Nước biết xanh xanh mong ngày trở lại
Chết giữa dòng người đạp tàn thây.
Người mất
Ơi hỡi người ơi sao người đi mất
Nước mắt rưng rưng nước mắt ngậm ngùi
Người đưa tiễn cõi lòng ai tan nát
Phút lâm ly nặng bước chân ai về
Bạn ơi thương tiếc mấy cũng đã rồi
Ngày mai ta còn con đường phía trước
Vẫn còn tâm nguyện của người đã ra đi
Bước thật xa để qua khỏi cảnh đời nghiệt ngã
Đừng buồn bạn nhé dù người đã xa
Cố nén thương đau thành ý chí vững bền
Người nuôi thân ta ngày dài ta thương xót
Thì gắng nuôi mình trả nợ tình thân
Mới hôm nào cười cười nói nói
Sao hôm nay lạnh lẽo màu khăn tang
Ngày ba mươi tết tiếng nói còn ngập tràn
Ngày mười lăm người về nơi miền cực lạc
Rung tiếng chuông ru hồn người phiêu bạc
Tưởng nhớ ngày qua chung tiếng chuyện trò
Bạn và tôi cùng một thời sôi nỗi
Thấy bạn buồn lòng tôi cũng buồn theo
Đừng buồn bạn nhé vì còn có tôi
Còn có những người thân bên cạnh
Còn có tương lai đang vẫy tay chào
Có những phong ba đang chờ ta đối mặt
Dù hôm nay ta không chung đường hay cùng lối
Nhưng ít ra cũng đã có một tấm lòng
Tôi và bạn và những người bạn khi ấy
Tay nắm tay nhìn lại những ngày qua
Phút chia xa một ngày ta đối diện
Cười lên đi khi ta đã trở về
Nhìn nhau đi cho thêm niềm hạnh phúc
Thét lên đi cho bảo tố quay cuồng.
Hận
Trên Chuyến Xe Ngày Về (TT)
Trên Chuyến Xe Ngày Về
Trên chuyến xe ngày về
Thăm lại vùng đồng quê
Trên quãng đường dài ngày đó
Xuôi về phố thị nhớ mong
Nghe xao động trong cõi lòng
Phút tâm tư liền trỗi dậy
Gió dạt dào trên đường tuyến
Như đập vào bánh xe lăn
Người về nhớ hay chăng
Bao lần bên điểm hẹn
Bên ven đường em e thẹn
Nét vu vơ trông thật khờ
Phút hàng huyên nhưng lòng e sợ
Mùa hạ tới rồi đó em ơi!
Khi lá hoa rơi đầy trước ngõ
Cũng là lúc trong lòng âu lo
Khúc ca vang mỗi lúc mỗi to
Trên đường xe băng dài phía trước
Mắt nhìn quanh phớt lờ phong cảnh
Nghe chạnh lòng khi dừng chuyến xe đi
Ghé vào nơi để nghĩ suy
Cũng là lúc ta cần suy nghĩ
Về những chuổi ngày đã qua
Và về mái nhà quê ngoại
Ve kêu nghe buồn khắc khoải
Khi dừng bước sẽ về đâu
Vì người nay trên đường xứ lạ
Cũng trên chuyến xe nọ trở về
Nhưng người ơi mỗi người mỗi khác!
Tôi về bên năm tháng này đây
Sao không thấy ai của ngày ấy
Hay người xưa vừa mới đi rồi
Chuyến xe đi giờ còn đó
Khách đã về chỉ còn mỗi tôi
Trên bến xe đợi chờ ai đón
Bác tài ơi cho tôi vé hai chiều.
Mơ Một Vùng Trời Bình Yên
Gió Phương Xa
Vẫn chiếc bóng năm nào lẫn quẫn
Vẫn nhành cây đong đưa theo từng nhịp gió
Vẫn âu lo vẫy vùng trong tư tưởng
Ngỡ con đò vắng khách sang sông
Cánh hoa hồng phấp phơi theo làn gió
Lời ca đó còn sầu nữa hay không
Ai còn đây nghe lời người tâm sự
Phút tâm tư ủ rủ buổi chiều tà
Ở đây có nắng có đóa hoa vừa chớm nở
Có giấc mơ và nổi nhớ vẫn còn
Có hồn ai hao mòn theo ngày tháng
Gió phương xa thổi đến những lời ca
Từng lời hát nhịp điệu thiết tha
Có bóng ma trêu người bên sự sống
Ta không sợ và lòng không bỡ ngỡ
Nợ gian trần xin gửi về muôn nơi
Ơi cơn mê trong lòng đời nham thạch
Lúc tuôn trào là máu và tâm can
Khi nguội lạnh thôi rồi đời cô quạnh
Tháng ngày ta đơn lạnh hỏi vì đâu
Cánh Thư Màu Hoa Phượng
Cho tôi hỏi một điều về ngày thơ nắng hạ
Những ngày hè phượng có còn rụng hoa
Còn hàng cây xanh chen lá vàng to nhỏ
Em gái ngày xưa bóng tỏ trên nẽo đường về
Có những cơn mê tiếng ve buồn khắc khoải
Buổi chia tay nghe mưa rơi rụng bên ngoài
Bao ngày ta hao mòn trong thời gian đợi
Cho hôm nay ta cảm thấy những u hoài
Tháng năm dài còn ai trong đời thực tại
Có còn ai khoản khắc đời thong thả
Hay bơ vơ trong kiếp sống xa nhà
Để ươm mầm cho một ngày hoa nở rộ
Có những phút giây nghe sao rầm rộ
Kiếp rong chơi trong mấy độ hè về
Nhặt hoa rơi khi ve sầu lên tiếng
Tiếc thương hoa mau héo rủ tàn phai
Cho tôi hỏi phút giây nào người còn nhớ
Mái trường xưa đã rủ bóng xanh màu
Dòng lưu bút tuổi nào viết cho trọn
Lật từng trang nghe thực thực hư hư
Trang sách hồng thêm nồng từng câu chữ
Thấy tuổi học trò đong đưa theo từng nốt nhạc
Nguyện cất vang tiếng hát lời ca
Mai ta về chung vui trong giây phút ngọc ngà.
Dù biết bao ngày không cùng nhịp sống
Nhưng không gian ta chung dòng nhịp thở
Một ngày kia trở về ta đối mặt
Bước cùng trên những chuỗi ngày long đong
Cho tôi hỏi phút giây nào là quan trọng
Trong thế giới len lõi của mỗi người
Trong cơn mê ai còn đang mơ ngủ
Có thấy mình như một tấm gương soi
Có thấy gì trong ngày thơ của quá khứ
Quyện từng dòng trên những cánh thư
Con tem nào dán đầy những lời ca mùa hạ
Gửi về phương xa bằng tiếng nói tim ta
Dù biết bao sóng gió với phong ba
Đầy chông gai trên đường tương lai trắc trở
Không quãng công bao ngày chung nhịp thở
Chỉ sợ thời gian lắp dần trong nghĩ suy
Kể từ ngày ta uống chén chia ly
Bạn bè nay giờ mỗi người mỗi hướng
Chỉ còn ai ngày dài hiu quạnh
Chỉ còn cánh hoa nghe lạnh lùng sương mai
Cũng từ ngày quay bước chia tay
Tình thầy trò bạn bè thêm thắt chặt
Nhặc cánh hoa ép thành dòng lưu bút
Nuốt tâm tư theo những chuổi ngày long đong.
Thôi! những lút triền miên trong giấc mộng
Gọi tên ai nghe xao xuyến chạnh lòng
Nhưng thời gian không bao giờ trở lại
Xin cho tôi ngắm lại những chuổi ngày vui.
Ảo Mộng
Trong cơn say sưa không tự chủ
Đã rơi vào một thế giới điên cuồng
Hàng ngàn thương nhớ và bạc bẽo
Chẳng khi nào giữ vững tâm tư
Bước chân như chẳng rõ thực hư
Đốt đời mình trong tưng cơn cháy bổng
Trách cho lòng không vươn đủ đam mê
Lê bước chân vào vòng đời lao lực
Bạn là ai xin cho được hỏi
Chốn xa hoa có giữ nổi thân mình
Tôi là ai bạn có thể đoán ra
Nhưng thật là tôi không còn nhớ tên mình nữa
Thế rồi sao những cơn mưa bất chợt
Tôi bắt gặp em trong một buổi chiều
Gió lai nhè nhẹ trước làn da phủ tuyết
Tóc em bay theo những cánh chim chiều
Em bước nhẹ trên những màn sương phủ trắng
Tôi lắng nghe tiếng động bên nẻo đường
Rồi theo sau bóng người con gái đẹp
Chợt chạnh lòng khi thấy tình đã xiu
Rồi cứ mỗi khi bóng xế chiều
Cũng nhìn theo từng lối mòn nhỏ
Ngóng trông ai giết bỏ thời gian
Đăm nhìn theo bao sóng gió ngập tràn
Và một ngày không còn bước chân nọ
Tôi ngồi bên quán góc ven đường
Đốt tiền cho từng ly cà phê đắng
Chỉ mong nhìn thấy em như mọi lần
Trong cõi lòng không kiềm cơn khác vọng
Tôi tìm em bên khắp nẻo đường
Em đi đâu và sẽ về đâu
Cho tim ai chết theo tháng ngày
Em là ai tôi thật cũng chẳng rành
Như một người đau trong mù quáng
Như con thiêu thân lao mình trong lữa
Để giết lòng ra khỏi âu lo
Nước mắt ai rơi trên dòng nước biển
Làm mặn thêm biết bao nổi niềm riêng
Thêm bao nhiêu tình sầu không tỏ
Đi về đâu để trốn khỏi tương tư.
Trong giấc mơ tràn đầy suy nghĩ
Và cơn khủng hoảng của tinh thần
Sống quanh quẫn qua bao ngày đơn độc
Tiếng hát ai ru nổi lòng ta
Gió vu vương như có bóng thây ma
Nuốt sợ hãi vào trong cơn sầu nặng
Lắng nghe tiếng nhịp đập bên đời
Ngước lại nhìn bóng người như quanh quẩn
Nghịch cảnh lòng với bao nổi bâng khuân
Gió mùa thu như ru mùa đông đến
Rồi xuân sang hè nắng vẫn phủ phàng
Suốt bốn mùa với bao nổi trái ngang
Tôi bàng hoàng trong lòng đơn lạnh
Ai đang bên cạnh xin đánh thức cơn mê
Bước lê thê qua hàng phố vắng
Ngóng chờ ai sâu lắng miên man
Đêm thổn thức theo từng cơn ác mộng
Gọi tên em trong tiếng nấc luỵ tình
Ai quyết định tình đời trong nhân loại
Xin cho tôi hai chữ bình yên
Trong màn đêm là ngục tối xích xiềng
Đâu là chìa khoá mở vòng khổ ải
Mở lối đi thoát kiếp long đong trong bốn bể
Qua cơn mê của ảo mộng điên cuồng.
Ngày Tận Thế
Ngày trái đất ngừng quay
Lá khô cần rơi rớt
Mây ngừng bay gió ngừng thổi
Cánh hoa rơi tàn theo những ngày đông
Không một ai ở lại
Tất cả đã ra đi
Không tiếng thú tru dài
Không có ngày và đêm
Tất cả tan biến trong không gian
Thời tiết khắc nghiệt
Không khí nóng dần
Thế giới khô cần và đang chết
Những tiếng khóc than mõi mệt
Tư tưởng vẫn còn đây
Là tâm linh của người lẫn quẫn
Hay linh hồn kẽ đã ra đi
Chưa kịp tiếng yêu em
Trái đất đã lụy tàn
Chưa ngắm hết nhung nhan
Đã lụy tàn theo làn khói
Cánh chim mõi mệt rã rời
Lá rơi rơi từng nhịp
Nước mắt rưng rưng
Thân xác hao gầy
Có người lê bước nơi đây
Trong không gian hiu quạnh
Theo từng bước mờ dần
Tim giá lạnh như băng tan nơi bắc cực
Nắng phương nam lao lực
Hâm nóng những u sầu
Tám tiếng dài trằn trọc
Nơi ác mộng trong đêm dài
Khi trái đất ngừng quay
Mây đen che phủ bầu trời
Hành tinh khóc chào ngày tận thế
Tiếng ai khóc than não nề
Một lời tiên tri đến trễ
Khoa học cũng chào thua
Môi trường đang ô nhiễm
Nhịp sống đang lịm dần
Viết một vài dòng tâm sự
Gửi em trước năm tháng điêu tàn
Khi trái đất một ngày "rơi xuống"
Thì vơi đi tiếng nói yêu em.

Nổi Lòng Người Đơn Độc
Đi Tìm Tình Yêu
Ta muốn nhìn vào thực tại từ sâu thẩm
có thứ tình nào yêu bằng động lực liên hồi
vượt qua những thăng trầm bên ngưỡng cữa
sống dây dưa với vật chất kim tiền
Luôn từng nghĩ đó là điều không thể
sẽ không ai đồng ý với chính mình
nên tất cả điều mà ta thầm nghĩ
có thực không với hiện tại bản thân.
Như bước qua thế cảnh muôn trùng
ta thấy được nổi niềm người niếm trải
một thế giới và một tương lai
một tình yêu trên đà sự sống
Ta không biết ai mà mình mong đợi
nhưng cũng biết không ai đợi chờ ai cả
chỉ bây giờ không phải là khi nào hết
muốn nói ra lời nói của tâm tư
Nhưng em ơi trong cái thế giới đương thời
chưa tồn tại đâu là điều tự nguyện
khi giấc mơ cũng vẫn là giấc mơ
vẫn còn trong những ám ảnh đua đòi
Ta muốn đến nơi chân trời góc biển
đi khắp thế gian tìm hai chữ bình yên
em là ai giữa chốn phong trần dục vọng
xin viết lên câu nói trong tận đáy lòng
Cho đến khi không còn gì thấy được
cũng là lút ta phải trở về
và nhìn em trong vòng đời lao lực
nói đi em tiếng nói của lòng em.