Ta ngồi đây mà người nào biết được
Hạt mưa rơi cô đọng cõi lòng
Chân bước nhẹ bên nẽo đời eo hẹp
Quán vắng chiều lạnh lẽo tàn canh
Ta nhìn quanh cảnh tình hiu quạnh
Nghe tiếng ai mỗi lúc mỗi phai dần
Ta bâng khuâng ngày ấy còn không hỡi
Lá mùa thu rơi rụng những chiều về
Nếu ngày mai người về phương trời lạ
Khi lá hoa rơi rụng buổi chiều tà
Và hoàng hôn khi phai dần tắt lịm
Có nghe buồn lạnh lẽo bờ vai
Biết khi nào người nhìn về phương ấy
Đời cô liêu vĩnh viễn theo dòng mây
Ai ở đây ta xin người lên tiếng
Để không gian còn chúc yên lành
Ta mong ngày trời tan mây tạnh
Gió phương xa mát lạnh gọi về
Nơi bình yên chốn nào như xa lạ
Dẫu phong ba xin hãy nhớ ngày về
Ta trở lại trên đường xa nắng đổ
Mang giấc mơ làm hành lý vỗ về
Mong đường xa xuôi dòng nơi đất mẹ
Phút gian nan không nản bước lữ hành!
Lữ Hành
Hiện thực
Đã qua hết đêm dài trong giấc mộng
không còn gì đọng lại giữa dư âm
bước thênh thang bên một quán vắng
tách cà phê sao đắng hơn mọi ngày
Điếu thuốc tàn của những người khách lạ
khói bốc cao như sương trắng trong đêm
tay xua gạt bao làn khói độc
Thấy mắt cay giọt lệ đọng đầy
Nuốt một ngụm thấy cõi lòng man mát
phút đam mê tan nát tự bao giờ
bên đường phố xe vẫn còn đang kẹt
thật qua rồi bóng dáng người hôm qua
Tách cà phê theo đó cạn dần
tôi lặng lẽ bước chân hiu quạnh
trong căn phòng chỉ toàn bóng đêm
không một khe để soi sáng đời
Tôi bàng hoàng nuốt từng ngụm nước
bậc đèn lên với ánh sáng lờ mờ
mượn bút mực viết vài dòng tâm sự
Phút u buồn đơn lạnh hỏi vì sao?
Tôi không muốn đời mình theo dòng trắc trở
sẵn lối đi trong nghịch cảnh trái ngang
chỉ muốn lòng tự mở vòng khổ ải
tạo lối đi riêng trong suốt quãng đường.